Nỗi sợ hãi vẫn che phủ bao gồm cả khi sự thật ban đầu hé lộ. Dị da bạch xã, cái bóng biết giết mọi người, các tí hon gái sơ sinh bị tiêu diệt hàng loạt, đứa trẻ sơ sinh có lông trắng kỳ quái và các vụ án bí hiểm của Bộ công an được bỏ công ra ánh sáng.
Giới thiệu truyện Tổ chuyên án và những vụ án bí mật
Tác giả: Cầu Vô Dục
Thể loại: Ngôn tình quân nhân
Trích đoạn truyện Tổ chuyên án và những vụ án bí ẩn
“Anh An, làm cho cố nào bây giờ? Có lẽ rằng đây là một ngôi tuyển mộ cổ, gồm yêu cầu nói sở hữu ông nhà không?”
mặt trời sẽ lặn dần về bên tây, ánh nắng sót lại đỏ cũng như máu. Ở bờ cõi vẫn vội vàng đào móng trên công trường thi công, một tốp CN vây quanh một chiếc huyệt Black ngòm buôn chuyện xôn xao, chúng ta hồ hết vẫn chờ đón ông An – người có quyền lực cao cả nhóm, một nhà bạn con trai cao lớn vạm vỡ lên tiếng. Ông An quan sát mẫu huyệt một lúc, rồi đưa mắt liếc qua phần nhiều khuôn mặt sẽ chờ đợi, nói bằng giọng âm trầm: “Ông công ty đang về ngôi nhà, chỉ cần có sau này gia đình bạn đừng nói ra ngoài, thì hầu hết gì tất cả trong huyệt chỉ cần chúng ta biết. Đều ai không ý muốn sống nghèo nữa cũng như không sợ bị tiêu diệt thì hãy xuống cộng bên tôi,nếu kiếm được thứ gì đáng tiền thì bản thân mỗi chúng ta cùng phân tách nhau. Nếu tất cả ai không mong muốn thì tôi cũng trở thành không ép và gây khó dễ…” “Em xuống!” “Em cũng xuống!” “Cho em theo có…” gia đình bạn siêu phấnchấn, cứ như thể bọn họ đã nhận thức thấy đám của cải chất như núi trong lòng huyệt. “Được! Tám bạn bè chúng ta, tất cả phúc cùng hưởng, bao gồm nạn cộng chia! Nếu ai gồm ý xấu đang cảm thấy không được bị tiêu diệt tử tế!” trên nét bên của ông An lộ rõ vẻ phấn khởi nhưng lại cũng chưa đậy được chút ít không yên tâm, sau ấy đứng đầu cả đám đâm vào miệng huyệt trông chẳng khác gì miệng của một con thú ác nghiệt nuốt thành viên gia đình.
Mười tháng sau.
“Bình An, chúng ta đừng đi, người nhà đừng để chúng tôi ở lại với đứa nhỏ không sinh ra của gia đình bạn như cụ này…!” Trong một buồng bệnh, một thiếu nữ bụng với dạ chửa chừng hơn chín tháng khóc lóc thảm thiết ở bên cạnh giường của ck. Ông An nằm bên trên giường bệnh thở thoi thóp, hơi thở yếu ớt, khó lắm bắt đầu nói được một câu: “Lẽ ra tránh mua quấy nhiễu giấc ngủ của chính bản thân nó, hẳn nó rất giận, nên đã đi vào đòi nợ đàn anh. Tổ ấm phần đa đã bị tiêu diệt, anh cũng cần thiết sống được nữa… Khụ, khụ…” Sau cơn ho rũ rượi, một hồi chậm sau ông An new thều thào bổ xung một câu: “Em hãy nuốm chăm lo con của nhà bạn đến có lợi, anh có tác dụng nghề bắt đầu cả đời, vì vậy sau khi sinh bé, dù là trai hay gái em hãy đặt tên mang lại bé là Tiểu Lầu…”

Ông An chết thật trong tiếng khóc rền của bệnh nhân hoàng hậu, xen lẫn trong tiếng khóc ấy là một âm lượng “hù hù” kỳ quái…
>> tìm hiểu thêm Truyện ngôn tình trọng sinh
Trăng tròn và siêu sáng, ánh trăng boss lên khu vườn trường yên tĩnh tạo nên một lớp bàng Bội nghĩa như sương. Bên ngoài căn vườn trường, ba học sinh trên chúng ta nồng nặc mùi rượu vẫn chuẩn bị vượt tường để về cam kết túc xá. Một mọi người trong số bọn họ chú ý lên ánh trăng sáng, rồi Ngoài ra chợt nhớ ra điều gì, run rẩy thì thào: “Hôm nay là mười rằm à?” “Hình cũng như cố kỉnh, trăng tròn như nạm kia nhưng mà. Sao thay, Tiểu Vu? Chắc chắn là lại nảy ra ý cho 1 bài thơ hay cần chưa, kể cả thử so tài sở hữu tư Mắt xem ai ngâm hay hơn đi!” Anh mập sẽ trèo tường quay lại chơi. Tứ Mắt đẩy gọng kính lên, ngẩng đầu quan sát bầu trời, Bên cạnh đó cậu ta định đọc thơ. Tiểu Vu đẩy người một mẫu, “Không nên, là chúng tôi bất chợt nhớ tới hầu như lời đồn về chuyện ma dòng ủ ấp con.”
tứ Mắt run cố gắng cập, “Ban ngày chưa truyện trò mình, buổi tối chưa trò chuyện ma…”
“Có anh chúng mày đây rồi, sợ cái gì chứ! Mau lên đi!” Anh béo vẫn trèo lên nóc của bờ tường, đưa tay ra đón. Căn vườn trường vào lúc nửa đêm càng trở thành bí hiểm, dù là gồm tới cả tía người trong gia đình thì vẫn thấy rợn tóc gáy.
“Hù, hù, hù, bạch xà tiên/ sống ngàn năm/ pháp vô biên.
Hù, hù, hù, gió bắc thổi, no cả bụng, mùi thịt tươi…”
Khi bước tới đằng sau rừng cây long não sau khu ký túc xá, Bên cạnh đó chúng ta nghe thấy âm lượng của các lời đồng dao loáng thoáng xen lẫn trong tiếng xào xạc của lá cây.
tư Mắt dừng chân đầu tiên, mặt nhợt cũng như sáp nến, “Mọi gia đình gồm nghe thấy không?” Tiểu Vu khoanh hai tay trước ngực, run rẩy gật đầu: “Nghe phần lớn thành viên đi trước nói, mỗi khi vào dịp trăng tròn, trong rừng sẽ xây dựng thương hiệu một nhỏ ma cái ôm nhỏ cũng như cứ hát hồ hết bài bác đồng dao. Nếu ai chạm mặt bắt buộc có khả năng sẽ bị nó moi tim…” “Đừng có thần hồn nát thần tính do đó, đấy chỉ cần đông đảo lời vớ vẩn cơ mà hầu hết nhà bạn khóa trên mang ra dọa học sinh bắt đầu vào trường, chạy Cấp Tốc mấy Bước là đang tới ký kết túc xá thôi.” Anh lớn gửi góc nhìn tứ bao phủ không nhìn thấy bé ma cũng như trong lời đồn đấy đâu cả.
“Đi nào!” Anh bự mở đầu đi trước, cơ mà chỉ mới Cách được mấy Bước, cha tổ ấm bất chợt cộng dừng lại. Họ nhận thấy một teen girls vẫn tựa vào một cội cây, tay vỗ về đứa bé dại trong lòng, đôi môi mấp máy, cất tiếng hát bài bác đồng dao não nề. Mái tóc dài của teen girls xõa xuống ngang vai, bít mất gần hết khuôn bên, buộc phải bọn họ chỉ còn nhìn thấy cái miệng đang mấp máy của cô ý ta mà lại thôi.
cô gái từ từ quay đầu lại, nhìn cha thành viên gia đình sẽ bị tiêu diệt đứng do sợ, đôi mắt thấp thoáng sau mái tóc xõa xuống lóe lên ánh nhìn như ý muốn ăn tươi nuốt sống.
“Ôi, ôi…” Tiếng kêu thảm thiết phá vỡ sự yên tĩnh bao gồm cả khu vườn trường.
>> đọc thêm Truyện ngôn tình ngược
ở trong phòng công tác của người đứng đầu công an tỉnh.
chủ tịch Lương đã lật giở một tập đại dương sơ bởi vì phòng Trinh liền kề hình sự chuyển tới, anh càng đọc càng chau mày. “Cộc, cộc, cộc”, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Mời vào!”
“Giám đốc, anh mang lại Call tôi có vấn đề gì à?” chúng ta đặt chân vào là một bạn Đấng mày râu trung niên bao gồm thân hình bệ vệ, bên trên khuôn mặt phương phi là một đôi mắt sâu thẳm.
“A chủ yếu, khi chỉ có hai bản thân mỗi chúng ta chỉ cần Điện thoại tư vấn bởi tên là được.” Giọng củaGiám đốc Bộ rất ân cần cũng như không phải giống như gì là của cấp cho bên trên. Tuy nhiên, đối phương vẫn đáp có thái độ lạnh nhạt: “Giám đốc, ở khu vực làm việc cứ Gọi tôi là Lương bao gồm.”
“Cậu vẫn trách người thân rằng hồi ấy đã điều động cậu ra khỏi phòng Trinh gần kề hình sự chứ gì? Thực ra, lúc ấy cũng chỉ vày vạn bất đắc dĩ thôi.” người đứng đầu tỏ vẻ bất lực.
“Không sao, lúc này bên tôi ở Đội buồng chống tệ nạn cũng khá ổn, mỗi ngày còn nếu như không siêu thị nhà hàng, rượu chè thì cũng xoa mạt chược, buôn cổ phiếu, hầu như không cần phải cần đến cho trí não, vừa nhàn rỗi lại vui vẻ.” Lương chủ yếu khẽ cười cợt, nụ cười trông thật thảm hại, khiến chúng ta nghĩ mang lại câu nói: “Cười mà lại chưa mỉm cười.”
“Thế ngoài ra nói là không sao. Bạn biết trong lòng cậu nghĩ gì, vụ án nhưng mà hai năm trước cậu điều tra, cũng chỉ bởi người thân bị tác động áp lực của vị trí người có quyền lực cao bắt đầu nhận và áp lực từ chính quyền trực thuộc tỉnh bắt buộc bắt đầu bắt buộc bảo cậu hoàn thành sớm. Dẫu vậy do cậu cứ đòi điều tra đến cùng, còn nếu không thì người đang không điều cậu về Đội buồng kháng tệ nạn.” giám đốc hơi chú ý đến mắt lại, Hình như ông đã nhớ mang lại một chuyện khôn xiết không vui trước đây.
“Chuyện cũng đã qua rồi, chẳng cần nhắc cho nữa.” Dù miệng nói ra có vẻ cực kỳ nhẹ nhõm nhưng mắt của bệnh nhân đó đang ánh lên vẻ oán hận vừa thoáng chú ý đã thấy ngay.
“Chuyện đã được qua rồi, mà lại điều đó chưa Có nghĩa là sau này không xảy ra nữa.” chủ tịch chợt biến thành nghiêm túc rồi đẩy tập biển sơ đến trước mặt Lương chủ yếu.
Lương chủ yếu lật và xem lướt qua ngôn từ trong biển sơ rồi lại đặt xuống,
“Ma chiếc trong trường đại học Y tấn công học sinh khiến hai thành viên bị tiêu diệt, một người trong gia đình bị thương. Câu hỏi này chưa cùng trách nhiệm của Đội buồng chống tệ nạn.”
người có quyền lực cao mỉm cười ranh mãnh, “Đúng nỗ lực, bài toán này chưa thuộc phận sự của Đội buồng chống tệ nạn, nói nghiêm túc ra thì cũng chẳng cùng phạm vi mệnh lệnh của bất cứ cơ quan nào. Chúng tôi sẽ nói mang bí thư Uông rồi, chuẩn bị sẵn sàng phát hành một tổ chuyên xử trí các vụ án bí mật cực kỳ nhiên. Liệu cậu tất cả hứng thú mang Việc chuyển đổi môi trường làm việc không?”
Mắt của Lương chính ánh lên vẻ phấn chấn, nhưng lại rồi mau lẹ lấy lại vẻ bình thản. “Chính quyền chắc chắn đang không để cho 1 tổ vì thế có tuổi đời đâu.”
Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!