Đánh giá truyện Độc Sủng

cô bé lưu manh đại chiến chuyên gia chổ chính giữa lý tội phạm kiêu ngạo, tự luyến. Gồm sủng, có trinh thám, tất cả ngôn tình.

Trình làng truyện Độc sủng

Tác giả: Tô Nhĩ Lưu Niên

Thể loại: Truyện trinh thám

Trích đoạn truyện Độc sủng

Berlin, tháng mười hai rét đậm, tuyết bé dại, âm hai độ C.

bên trên bảng trắng của phòng học bao gồm ba chữ chữ thời xưa hết sức đẹp, đông đảo học sinh domain authority trắng ở trong giảng con đường nhíu mày, khó hiểu nhìn nhau.

nhà bạn chàng đứng trước bảng trắng khẽ nhếch môi: “Charlotte chưa khỏe, tôi là ‘sư thúc’ của mình, từ ngày ngày nay, gia đình cũng có thể hotline bên tôi là gia sư. Thời gian tới, bên tôi đã thế Charlotte dạy chúng ta môn triết học.”

Giọng gia đình bạn con trai khôn cùng ôn hòa, trong sáng; nở nụ cười cợt chú ý gia đình bạn đầy dịu dàng.

“Đây là tên tôi. Còn vấn đề nào nữa không?” Anh liếc ánh mắt nhiệt kế, không quan tâm cho chuyện hầu như sinh cục bên dưới bao gồm hiểu chữ hán hay chưa, “Trước khi nhiệt độ lên cho mười bảy độ C, chúng tôi sẽ hướng dẫn bao gồm cả nhiều câu hỏi của gia đình bạn.”

bên dưới giảng con đường có một số người nhanh nhảu, ao ước thử; chung cuộc cũng xuất hiện bàn sinh hoạt đầu tiên đứng lên, hỏi một việc muôn thuở: “Năm nay thầy bao nhiêu tuổi?”

Anh sẽ cười: “Cũng không hơn tổ ấm là bao. Tuy thế người cứ yên tâm, ra khỏi đây, chưa ai khinh bỉ bạn vị bị IQ của người bởi tuổi áp đảo lại đâu. À đúng rồi, vừa nãy quên chưa nói, chúng tôi là kĩ năng. Của các nước khác cũng chẳng bao gồm mấy ai. Thành viên gia đình không đề xuất tự ti.”

các giọng nói của anh trầm ổn, dũng mạnh, không mang theo chút ngả ngớn nào, khiến cho những người ta chẳng hề gồm cảm xúc sẽ là sự bất kính, kiêu ngạo.

Lời ấy vừa nói ra, giảng con đường lại nổi lên một màn xì xầm bàn tán, sau đó lại lặng ngắt như tờ.

>> xem thêm Ngôn tình quân nhân

ánh sáng ở trong phòng chớp nhoáng cải thiện lên mười lăm độ C, lại có một số người chưa chống chịu nổi, “Thầy! Ráng thầy biết tướng mạo của bản thân mình trông nuốm nào chứ?”

câu hỏi này, còn mang theo chút ý trêu ghẹo, anh đứng yên tại chỗ, cười nhẹ, “Cảm ơn lời mệnh danh của bản thân, gồm điều, bên tôi thích sử dụng cụm từ ‘Hồng nhan bạc phận hơn’ (1).”

(1): Câu cội :”đẹp trai mang đến rất là bi thảm”

lại có thêm một ải xầm xì buôn dưa lê rồi lại rơi vào im lặng.

nghe đến đây, một mình luôn trong trạng thái mệt mỏi, gục đầu xuống bàn, Dạ Sắc, sau cùng cũng ngẩng đầu lên chuyển mắt nhìn gia chủ của câu nói tự luyến kia.

Hai mắt anh trong veo, sáng rực, nụ cười cợt êm ấm địa điểm khóe môi.

Lời mỉa mai cô định nói ra liền dừng lại ở kẽ răng. Chưa giải pháp nào thốt ra được.

Họa thủy.

Cô nghĩ.

“Chỉ còn đủ thời gian cho một việc chung cuộc nữa thôi.”

Anh túa chiếc áo khoác bên ngoài dài, khoác lên ghế, để lộ vết sẹo màu hồng bên trên cổ. Vết tích bên trên domain authority rõ Như vậy, khiến người trong gia đình khác ước ao bỏ dở cũng cảm thấy không được.

ánh nhìn anh khẽ đảo qua mình dưới, nụ cười sẽ tươi cũng như ban đầu: “Được rồi, chúng tôi biết chúng ta ý muốn hỏi gì rồi.”

Tay anh đặt trên gáy, sờ sờ vết sẹo nhỏ: “Tháng trước, buổi lễ bom nổ ở khu tàu điện ngầm, bạn còn nhớ không, đây là vết thương quanh đó ao ước từ sự thế đó.”

Vụ đánh bom ở tàu điện ngầm cái nôi city.

Dạ Sắc nhớ rõ.

Nghi phạm của một vụ án giết người liên hoàn sắp tới sa lưới. Cảnh sát phái chuyên gia ra thảo luận, thành viên điều đình cho rằng chung cục nghi phạm cũng chuộng buông tay chịu đựng trói, gật đầu phối hợp sở hữu công an để điều tra các chuyện. Nhưng lại sau khi nghi phạm được công an áp điệu vào ga tàu điện ngầm, quả bom trong miệng hắn phát nổ, của cả công an tiến vào đấy đều bị diệt sạch.

Dạ Sắc nhớ rõ trong một đêm của cả nhiều tờ báo, đài đầy đủ nhắc cho cái tên đấy.

có một số người đồn, nhân kiệt phân tích chổ chính giữa lý tội phạm của anh ý dường như chắc là đọc được Để ý đến của người khác, cũng như bởi chuyên viên phân tích trung tâm lý đó cũng đến từ phương Đông, giống cô.

Cô nhìn quanh căn hộ ấm áp, tía chữ nôm bên trên bảng trắng đập vào mắt cô: Bùi Bạch Mặc.

được quan tâm khớp mang cái brand name nhưng cô nhận thấy trên tin tức nhiều ngày trước.

Trắng black biệt lập.

đó đó chính là đang quan tâm bước đầu tiên của cô có anh.

Chương 1Sương lạnh mùa đông.

ván sương xum xê lại càng khiến đến khung trời đêm như bị hạ thấp.

Dạ Sắc cẩn thận lái xe qua nhiều khúc cua, vượt qua từng xẻ rẽ bên trên đường núi, chung cuộc cũng thấy được căn nhà tang lễ mới được đưa vào và sử dụng của city N.

căn nhà tang lễ bao gồm mái cong, hiên ngang, vểnh ra kế bên, gồm không ít người đã đến, cũng trù trừ gồm hứng thú ở lại xem hay chưa.

Nghĩ ráng, xe dần chạy xa, rất nhanh chóng, trong kính chiếu sau chỉ còn lại bóng mát bé dại nhỏ dại.

Trước đó chưa lâu, Lâm Khẩn thiếu chút nữa là khóc trong điện thoại với cô, Dạ Sắc chuyển một tay khỏi vô-lăng lên gõ trán. Tên nhóc kia đúng thật vận xui thành họa, hoàn cảnh thăng trầm.

không lâu sau, trước bên cô chung cục cũng chỉ ra kiểu dáng mơ hồ của nhằm chuyến hành trình này.

Khi tắt máy xuống xe, trong đầu Dạ Sắc thiên nhiên nhảy ra lời Review về một vị tiên sinh nào đó của Lâm Khẩn qua điện thoại.

“Người nam nhi xuất quỷ nhập thần, ngang ngạnh, chấp nhất, gần căn nhà tang lễ.”

Đuôi mắt cô hiện lên ý cười, tên Lâm Khẩn bao giờ cũng kéo thấp IQ kể cả tổ xuống, lâu lắm new nói đúng được một lần.

******

thành phố N có khá nhiều núi, khu biệt thự xây ở lưng chừng núi này tuổi thọ có thể cũng từng lâu. Căn nhà được mở cửa theo phong cách cổ điển, gạch xanh làm ngói, chú ý qua có thể cực kỳ tiêu điều, thê thảm.

số đông cổ thụ xung quanh biệt thự giờ đang trụi lủi, gần như cây cỏ già nua vươn dài. Trong round sương mù, hầu hết hoa văn đó rơi vào đáy mắt có theo xúc cảm trang trọng, nghiêm túc.

Chỉ tiếc, xúc cảm trang nghiêm này chưa kịp va vào đáy lòng, Dạ Sắc liền thấy bên trên đường phố lát đá, có một bóng bạn vẫn lao Nhanh về phía cô.

các giọng nói của Lâm Khẩn vang lên phía trước: “Sư phụ, em biết, chị khác hẳn có mấy tên lưu manh khốn kiếp kia, cực kỳ nghĩa khí. Bền vững sẽ không trơ mắt nhìn em rơi vào dầu sôi lửa bỏng, cũng trở nên chưa cười cợt trên nỗi đau của người khác.”

>> bài viết liên quan Truyện ngôn tình sủng

“Giờ mới vuốt mông Ngựa … gồm cần hơi muộn rồi không?” Dạ Sắc vẫy tay, ra hiệu Lâm Khẩn mang đến gần cô, cậu ta vừa đến gần, cô liền giơ chân đá: “Tôi đã thông cảm có chỉ số IQ của cậu chậm Bởi vậy, mà sao cậu đã không có chút cao nhã nào thế?”

Lâm Khẩn bao phủ lấy chiếc chân trái vừa bị đá, nhảy lùi lại mấy bước: “Dạ Sắc, đồ khốn nạn, đồ lưu manh, không ức hiếp em thì chị chết à?”

Dạ Sắc lườm cậu ta một dòng, chú ý thoáng qua hồ hết tờ giấy rơi rải rác trên mặt đường vào biệt thự: “Sao rồi, mà lại tiền giấy này cũng là cậu bỏ ra sao?”

Lâm Khẩn quan sát xuống, khó chịu đựng lên tiếng: “Người phía bên trong làm, em đâu dám.”

Dạ Sắc cười cợt cười, chỉ chỉ đống lộn xộn trên đất: “Lâm đại thiếu, cậu phải hạ nhà bạn thu dọn vị trí này sạch đã. Cậu chọc tới anh ta à?”

Lâm Khẩn vò đầu, há miệng, rồi lại ngậm miệng, nửa hy vọng nói nửa không.

Dạ Sắc giả vờ muốn đạp, cậu ta mới ngắc ngứ nói một câu: “Em nói …. Anh ta … dễ thương.”

bả vai Dạ Sắc run rẩy, lùi lại: “Cậu hoàn thành rồi, bên tôi không giúp được cậu. Ấy tách biệt là vì cậu trêu chọc người ta.”

Thấy cô hy vọng quay tổ ấm rời đi, Lâm Khẩn nhanh chóng chạy về cảnh đường phố lát đá, ngăn Dạ Sắc lại: “Sư phụ, chị chẳng thể thấy chết nhưng mà chưa cứu vãn.”

Dạ Sắc nở nụ mỉm cười cực kỳ lịch sự: “Đồ khốn nạn, nàng lưu manh, không chém cậu hai nhát dao là coi cũng như giúp cậu rồi.”

Lâm Khẩn ngay lập tức vứt hết khí vắt đàn ông: “Sư phụ, lúc nãy em nói chơi, chị rộng lượng đừng so đo có em. Em bắt đầu chính là đồ hèn, lại còn lưu manh vô dụng; chị là tổ ấm dịu dàng gan dạ, là cô bé cảnh sát đáng yêu, lương thiện nhất Đài Loan Trung Quốc.”
Chúc Các bạn đọc truyện Độc sủng vui vẻ!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *