Nhận xét truyện Thù Đồ

đô thị rầm rĩ, giữa phố phường tĩnh lặng, cuộc đời của cô ý bình thường cũng như bình dị. Hang hùm miệng sói, qua mấy bận sống mái, cuộc đời của anh ý buồn nhưng mà hoàn mỹ.

Trình làng truyện Thù đồ

Tác giả: Diệp Tử
Thể loại: Ngôn tình

Trích đoạn truyện Thù Đồ

Đôi mắt đó, nhỏ dại, nhiều năm, hõm sâu. Khi đôi mắt đó cười cợt, trông rất hiền từ. Anh ngồi xuống nói chuyện tếu với mấy người nhà thành viên đi cùng, nhưng lại không hiểu sao, không nguy hiểm lại cảm giác anh khác hẳn có đông đảo người thân vẫn ngồi bên cạnh. Cụ thể anh khác chúng ta ở điểm nào, cô cấp thiết gợi ý được.

Tại ga xe lửa city H.

sẽ như thường nhật, ở giai đoạn này bao giờ cũng đông kịt mình, họ chen lấn nhau, chuyện trò ầm ĩ.

Lưu Huệ đứng ở cửa ra phía Tây Nam, cô liên tục chú ý đồng biển. Đáng ra đúng một giờ tàu đã đề nghị tới ga, tuy vậy mang đến hiện giờ vẫn chưa thấy đoàn tàu ấy đâu. Cô cảm cúm ruột dậm dậm chân xuống đất, nhưng nhớ rằng, đây là vùng chỗ đông người, dù gì cũng cần phải giữ gìn hình họa thục thanh nữ của mình, Như vậy cô đành đứng thẳng các bạn, dáng nghiêm chỉnh.

Lưu Huệ thấy một dáng nhà bạn áo trắng đã bị xum xuê xô đẩy trong chỗ đông người, thành viên đấy vừa đi vừa bửa dúi dụi, rồi chậm rì rì tiến về bên cô đã đứng, Lưu Huệ kêu lên: “Tiểu An Tử, bước này, ở giai đoạn này.” Vừa hô Lưu Huệ vừa giơ hai tay lên vẫy vẫy, kể cả hình ảnh nhưng mà cô lưu ý giữ lại vừa nãy đã trở nên quăng bên trên tận chín tầng mây.

không nguy hiểm mặc một bộ âu phục màu trắng ngà, vừa khéo trình bày được tất cả các mặt đường nét trên cơ thể cô, hành lý cô mang không nhiều, buộc phải trông cô càng tính năng hot hơn khi đứng cùng đám các bạn mặt mũi lấm lem kia.

không nguy hiểm sẽ vẫn ngó trước ngó sau, Lưu Huệ thì toe toét tiến lên bên trước. Cô vỗ vào vai cẩn trọng, miệng cười vô cùng tươi, để lộ ra hàm răng trắng đều: “Cậu còn đang quan sát gì thế?”

bình yên bất ngờ, cô xoa xoa ngực, nói như hết hơi: “Suýt nữa thì bị cậu dọa đến sợ bị tiêu diệt.”

“Cậu không công tác gì bựa, thì sợ chiếc gì?” Lưu Huệ thủng thẳng nói. Cô dữ thế chủ động đón lấy hành lý, rồi nhấc thử lên xem nặng nhẹ ráng nào, “Cái chạm li này trông chưa Khủng nhưng xách thì giống như nặng phết nhỉ?”

“Đương nhiên rồi, trong ấy là hầu hết da tài của mình ấy.” an toàn căn vặn vặn cổ, hai tay dang ra, thành viên gia đình thả lỏng, cũng như vô tình cô để lộ vết sẹo hung ác bên trên cổ tay trái.

Lưu Huệ nuốt địa điểm nước bọt nghẹn ứ trong cổ họng, cô chỉ vào vết sẹo, an toàn hỏi: “Còn đau nữa không? Cậu ko có gì nữa chứ?”

không nguy hiểm lắc đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Hết đau Từ lâu rồi.” Cô khẽ thở nhiều năm, “Nếu cũng như để tớ làm lại một lần nữa, thì quả thực tớ cấp thiết có tác dụng được.” Rồi cô tự cười cợt nhạo mọi người, “Sau khi được lôi trở lại từ tử vong, tớ đã không còn dũng khí để bị tiêu diệt một lần nữa.”

Nghe không nguy hiểm nói câu đó một biện pháp cực kỳ nhẹ nhõm, khóe mắt Lưu Huệ bất chợt ươn ướt. Cô ấp ủ chặt lấy vai cẩn trọng, “Tiểu An Tử, lũ phái mạnh chẳng tất cả ai tốt đẹp cả, sau này tớ vẫn luôn ở mặt cậu.”

bình an phì trò chuyện, “Thôi đi cậu, tớ không hy vọng bị Diêu Tử An rút gân vứt da, để rồi chết chưa toàn thây đâu.”

Diêu Tử An là ông chồng chưa cưới của Lưu Huệ, bọn họ đang chấp nhận hôn nhân Cách nay đã lâu, và cũng dự định sẽ đơn vị đám cưới.

Lưu Huệ ngại ngùng cười cợt hi hi, cô nâng tay cẩn trọng lên, rồi nịnh nọt: “Bố bà bầu chào đời tớ, còn chúng ta hiểu tớ chính là Tiểu An Tử.”

an toàn quan sát xéo Lưu Huệ, “Này, về tối nay tớ ở địa điểm nào?”

Lưu Huệ chỉ dẫn cũng như trêu chọc: “Yên trung khu đi, chưa để cậu ngủ ở nhà nghỉ đâu mà lại lo.”

“Thế còn tạm được,” bình an cười cợt đắc ý, “Tớ chứ chưa mua được quá trình, phải có lẽ rằng đề nghị tiết kiệm ăn xài một chút.”

Lưu Huệ kéo thận trọng lên taxi, “Anh ơi, phiền anh đưa tới mặt đường Uyển Bình Nam.”

Vừa đặt chân đến cửa, Lưu Huệ đặt ngay nơi hành lý xuống, rồi quăng thành viên gia đình lên sofa, “Mệt chết đi được.”

“Tớ ngồi tàu hỏa mấy tiếng đồng đại dương còn chưa kêu mệt, thì cậu kêu mệt chiếc gì?” cẩn trọng trừng mắt về bên Lưu Huệ, rồi cũng như vẫn siêu quen thuộc, cô mở lấp lạnh lấy ra hai lon cô ca Băng Trấn, cô tự mở một lon, còn lon kia cô khéo léo ném về bên Lưu Huệ.

Lưu Huệ vươn mình, quăng đôi giầy gót cao sang một bên. Cô uống một ngụm cô ca to, uống hoàn thành cô “ợ” một tiếng đầy sảng khoái, rồi mới trườn dậy khỏi sofa. Cô đi một vòng bao phủ buồng, khó lắm mới lật được đôi dép đi trong nhà sẽ nằm ngửa dưới kệ để ti vi.

>> bài viết liên quan thể loại top truyện Ngôn tình trọng sinh

không nguy hiểm quan sát hộ gia đình khách lộn xộn, nơi nào cũng thấy ăn mặc quần áo không sạch, dưới ghế sofa còn thêm hai đôi tất màu sáng tỏ, trên bàn uống nước toàn là vết mờ do bụi, Dường như yêu cầu đến một tháng nó không được lau chùi rồi. Cô lắc đầu liên tục, “Diêu Tử An căn nhà cậu có tác dụng sao có lẽ Chịu đựng được chiếc lối sống này nhỉ?”

Lưu Huệ lườm mắt, hai tay chống nạnh, hung dữ nói: “Anh ta dám chê nhà bạn á, các bạn vứt anh ta luôn.”

an toàn lè lưỡi, quan trọng đứng vững nhìn đống lộn xộn được nữa, cô đành tự nhà bạn cầm cố Lưu Huệ đi dọn dẹp. Ai bảo chúng ta là “bạn tốt” của nhau cơ chứ.

“Tiểu An Tử….” Tiếng điện thoại tư vấn của Lưu Huệ bỗng dưng tắc lại ở khu vực cổ họng. Khi đó, cẩn trọng đã bực tức cẩm cây dụng cụ lâu ngôi nhà, bốn thay như muốn ném cây thanh hao về bên Lưu Huệ. “Cậu Call lại thử xem nào.”

chính bới cô họ An, vì vậy chiếc biệt danh “Tiểu An Tử” cũng được Lưu Huệ điện thoại tư vấn suốt bốn năm nay, nếu chỉ cần hai đứa cùng nhau thì không sao, dẫu vậy chỉ sợ giữa chốn trông mọi người, Lưu Huệ lại điện thoại tư vấn ra cái tên đấy làm cho phần đa gia đình xung quanh thấy kỳ lạ, lúc ấy cô biết giấu bên mũi vào đâu.

“Tớ chưa dám nữa, chưa dám nữa.” Lưu Huệ ôm siết lấy Áp sạc ra vẻ tội nghiệp, thực ra cô đang thấy mến mộ vị điều đó. Tiểu An Tử, một cái tên cực kì “thái giám”, Lưu Huệ gọi thầm mấy lần cái tên đấy.

đương nhiên không nguy hiểm băn khoăn trong bụng Lưu Huệ đã nghĩ gì, nhưng mà nụ cười cợt đầy gian trá của Lưu Huệ, bình an cũng đoán ra được phần nào. Chẳng phải khách khí, cô cố cây đồ vật dùng để lau đánh một chiếc thật mạnh khỏe vào cánh tay Lưu Huệ, lần này, dáng khổ cực của Lưu Huệ xác xắn không phải là đã đóng kịch.

Thu dọn dứt, không nguy hiểm thở phào nhẹ nhõm, cô nắn nắn dòng cổ vẫn rất mỏi của bản thân mình. Sau ấy, cô gửi hành lý vào ở trong phòng ngủ, bây giờ cô new được thong dong một ít.

phòng nghỉ này tuy cấp thiết có tên gọi là sạch đang gọn gàng, nhưng so sở hữu phòng khách thì chắc rằng chúng càng tốt hơn phần nhiều. Đang không được khỏe cả một ngày, đề nghị dù bây chừ cô siêu ao ước thu dọn lại hộ gia đình cơ mà đã không còn đủ sức để làm cho gì nữa. Thấy Lưu Huệ đi vào buồng, bình yên trừng mắt nhìn đầy hận ý, cảm hứng cũng như nhà bạn được gửi mang lại đây để làm giúp câu hỏi theo giờ rứa.

Lưu Huệ ôm lấy bình yên lắc lắc, “Tiểu … an toàn, cậu thật là mập mạp, tớ yêu cậu quá đi mất.”

“Qua vị trí kia đi.” thận trọng uể oải nói.

“Tối nay tớ đã đãi cậu một bữa thật ngon, gọi là bữa ăn chào đón cậu cho đây, cũng là để báo ơn cậu đang dọn dẹp ngôi nhà giúp tớ.” Lưu Huệ lắc lắc tay thận trọng có tác dụng nũng, “Được không vậy?”.

không nguy hiểm khom lưng xuống cũng như để mua vật gì dưới đất, Lưu Huệ không hiểu hỏi: “Cậu làm cho cái gì thế?”

bình an lập cập đáp, “Tớ vẫn sắm đám chân lông da chơi tệ của tôi, Hình như chúng vừa rơi nơi đâu đây thì buộc phải.”

Tại cửa hàng tiêu xài Diệp (Lá chuối) bên trên mặt đường Hoắc Hải.

Lưu Huệ vỗ vỗ ngực nói: “Muốn nên ăn gì thì cứ Call nhé, ngày nay tớ nhà chi.”

an toàn lật lật cuốn thực đơn, rồi tỏ ra khôn cùng nghiêm túc, cô nói với Lưu Huệ: “Cho tớ xem mẫu túi của cậu.”

Lưu Huệ chưa hiểu, cơ mà đang gửi túi của mình cho bình yên. An ninh đón lấy loại túi xách nhỏ dại, rồi lôi ngay ví tiền của Lưu Huệ ra, chuẩn bị sẵn sàng mở xem. Lưu Huệ bây giờ mới hấp tấp, vội cướp lấy chiếc ví về, “Này, cậu định có tác dụng gì thế?”

bình an mỉm cười khôn cùng điêu toa, “Tớ sợ cậu chưa có đủ tiền, rồi cho đến khi tớ lại cần móc ví thanh toán.”

Lưu Huệ chưa tin, căng mắt có không nguy hiểm, “Tiền lương tháng này của tôi hầu hết ở trong này hết đó, cậu chẳng phải lo chuyện đấy.”

“Vậy thì có lợi rồi,” bình yên nhún nhún vai, “Cho món cua xào ca ri, thịt cổ lợn quay, xôi chơi tệ, bánh pía…”

“Cậu có nạp năng lượng hết được không?” Lưu Huệ nghiêng quyển chế độ ăn uống phang nhẹ vào đầu bình yên.

cẩn trọng bĩu môi, chậm rì rì vuốt nơi tóc vừa bị Lưu Huệ có tác dụng rối tung, “Kệ nhà bạn, nạp năng lượng chưa hết thì đóng hộp có về làm cho bữa đêm.”

Lưu Huệ miễn chống call chuyên dụng cho bàn cho, đọc phần lớn món mà lại thận trọng vừa hotline, miệng lẩm bẩm: “Để xem bụng cậu bao gồm vỡ ra không.”

thận trọng chẳng thèm chú ý, cô nhấp một ngụm trà, rồi đưa ánh mắt bên nọ bên kia, “Ồ, không gian bước này cũng được đó chứ.”

Lưu Huệ cúi đầu, lo ngại tính toán tiền bữa tối, thấy cụ, bình yên thầm mỉm cười.

các loại thức ăn được mang lên rất nhanh chóng, bây chừ Lưu Huệ vẫn quên bẵng việc lát nữa cần phải thanh toán. Cô thân mật Call bình an, “Ẳn đi thôi.”

Bảy giờ tối, đúng là thời điểm mình đi ăn uống cơm trắng.

Khi chúng ta vừa mang đến, bước này vẫn còn đều bàn trống, tuy vậy duy nhất lúc sau, không tính cửa ngõ khách đang đi đến xếp hàng dài.

“May mà bọn chúng bạn mang lại sớm.” Lưu Huệ tay sẽ ráng đũa, mắt cười tít.

thận trọng thấy khôi hài, đôi khi lại thấy thật ái mộ Lưu Huệ, cô ấy là mọi người sống siêu công bằng, hiện nay vui thì hãy cứ vui hết người nhà sẽ, Lưu Huệ chưa bao giờ nên lo nghĩ cuộc sống sau này của mình đã phải làm sao. Phải chăng sống đơn giản new khiến con người được vui vẻ hơn?

Chuông điện thoại vang lên.

an ninh luống cuống lôi điện thoại ra, “A lô,” chuyển điện thoại lên nghe cô bắt đầu bắt gặp ra tiếng chuông vẫn vẫn kêu.

Cô sửng ốm quay đầu về phía sau, hiện nay chuông điện thoại ngàn dòng cũng như nhau, do vậy cô new sàng lọc loại nhạc chuông tương đối khác biệt này – đoạn nhạc dạo đầu kinh khủng về khu dã ngoại công viên Lincoln trong phim “Vượt ngục”. Sự thực sẽ minh chứng, tỉ lệ thực hiện trùng đoạn nhạc này là quá thấp, tuy nhiên không ngờ hôm nay cô lại bắt gặp tiếng chuông điện thoại giống của bản thân mình bước này.

an toàn quay đầu lại, điều mà cô nhận thấy đầu tiên là một đám người nhà ăn diện rất là kỳ quái.

trên mẫu quần jean đã trở nên giặt mang lại Bạc Bẽo phếch, không biết là cố ý hay vô tình mà tất cả vài lỗ thủng trên ấy, có một phần còn gồm có miếng vá khôn xiết cá tính riêng. Cả nam và bạn nữ, bọn họ số đông bấm lỗ tai, còn đeo bên trên đó đông đảo đồ trang sức trông hết sức khuếch trương, đầu chúng ta buộc khăn hoặc nhuộm tóc đá quý hoe, có thể có người còn nhuộm cả màu trắng.

bạn nam nhi nghe điện thoại ngồi quay lưng về phía bình yên. Cô không chú ý rõ bên anh, từ góc nhìn này cô chỉ giống như thấy anh có một khung người cường tráng cùng một dòng cằm cương cứng nghị. Anh mặc áo co dãn Đen, một tay nạm điện thoại, một tay bỏ vào trong túi quần, cả bàn ăn ấy chỉ có anh xem ra còn đều đều cũng như mình.

chiếc di động Sharp 920, giống đời dế yêu trong tay an toàn. Chỉ cần có điều anh sử dụng điện thoại black color cá tính, còn điện thoại của bình an mang màu trắng thanh tao.

Nghe xong xuôi điện thoại, Trong khi cảm nhận thấy bao gồm góc nhìn đang chú ý gia đình từ đằng sau, anh từ từ quay người thân lại, bất ngờ nhìn thấy đôi mắt tinh Cấp Tốc như mắt thỏ của thận trọng.

>> tham khảo thêm phân mục truyện hay Ngôn tình sủng

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *