nhân gian Tiểu Khả là bạn gái mang tính phương pháp mơ đại dương, có chút ít đa sầu nhiều cảm của một nàng sinh, mong mỏi duy nhất mối tình trong sáng như cỏ cây, một ấm yên bình dị cùng một đời sống bình thường
Giới thiệu truyện Mùa hè xa xôi
Tác giả: thế gian Tiểu Khả
Thể loại: Ngôn tình
Trích đoạn truyện Mùa hè xa xăm
Mùa hè năm đấy trời khôn xiết ấm, ve kêu râm ran. Ánh nắng mặt trời bầu khâu khí giống như khiến mọi người choáng ngợp.
tôi ngồi trong đại sảnh của cảng hàng không, chờ đợi. Nhưng kì tích chẳng phải xảy ra, giây lát chung cục khi đứng ở cửa ngõ khám nghiệm an toàn, chúng tôi xong khoát xoay bạn, chưa quyến luyến rời đi. Thời khắc đó, chúng tôi không hề biết bạn dạng thân sẽ có bầu
“Anh biết em đang còn bước này mà!” Văn bác đứng ngoại trừ cửa ngõ phòng làm việc của mình chuyện trò.
“Không gồm câu hỏi gì, chỉ ngồi ở đây ngẩn ngơ một lúc thôi. Đi lúc này đây!” bên tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa nhìn đồng đại dương, bây giờ chắc cú là không còn sớm, bên tôi chỉ việc ngồi nhìn bóng đêm trải xuống Thâm Quyến cơ mà ngẩn ngơ mất cả nửa ngày trời, mãi đến khi Văn bác tới bắt đầu lấy lại được tinh thần.
“Đám cưới của Tiểu Uyên và Phương dịch được doanh nghiệp vào ngày mồng một tháng năm, em chắc chắn nên về Bắc Kinh để tham dự hôn lễ của nó nó!” Văn bác gửi thiệp mời mang lại chúng tôi.

“Anh biết đấy, em chưa bao gồm thời gian.” tôi giơ cao đám văn kiện trong tay, “Dự án của Quang Hoa nên chấm dứt vào cuối tháng chín.”
“Tiểu Uyên là đồng bọn nhất của em cơ mà.” Văn bác bỏ nhẹ nhàng nói, tuy nhiên Ngoài ra anh đã quan sát chăm chú vào mắt chúng tôi.
“Em vẫn nhớ gửi quà cho chúng ta.” bên tôi chưa nói bổ xung gì nữa, ngóng Văn bác bỏ ra khỏi đây.
bên tôi Hình như còn nghe thấy cả tiếng thở dài be bé của anh ý, từ khi nào Văn chưng lại trở thành bất lực cũng như thế? Văn bác luôn luôn dịu dàng, Văn bác luôn luôn mang vẻ “ngọc thụ lâm phong”, Văn bác bỏ luôn luôn cởi mở cơ mà!
Khi về mang đến nhà thì trời đang khuya, chị núm đang dỗ Mặc Mặc ngủ. Mặc Mặc năm nay cha tuổi, là nhỏ của tôi, tuy nhiên đứa nhỏ tôi có thai chín tháng mười ngày dứt ruột đẻ ra này lớn lên lại chẳng hề giống chúng tôi, ngược lại chúng giống hệt có thành viên cha mà lại ngay cả sự có thời gian sống của anh ấy ta chúng cũng ko phải được hiểu kia. Tôi hôn nhẹ lên khuôn mặt bé nhỏ mềm mại của con, kéo chăn lại đến nó, rón rén tắt đèn rồi quay lại buồng khách. Chị cụ sẽ xem TV, bên tôi cũng chưa muốn làm phiền chị, chị cầm tuy là người thân gúp bài toán tuy vậy vô cùng giống mang một người thân trong nhà bên tôi.
tâm tư của mình tất cả chút rối loạn, nằm bên trên giường lật qua lật lại, thuận tay nỗ lực một tờ tạp chí tài chủ yếu buôn bán lên giở giở vài trang với hy vọng là chúng giống như đến con bi tráng ngủ cho chính bản thân mình. Lúc nhận thấy mẫu tin tức Quang Hoa của Thâm Quyến sắp tới liền kề nhập có Đạt Văn của Bắc Kinh, bên tôi quả thực khôn xiết không ngờ. Lúc này tôi sẽ làm một dự án quảng cáo mang đến Quang Hoa, chuyện bự Như vậy tại sao lại chưa bao giờ nghe Văn bác bỏ nói đến?
chần chừ thiếp đi từ bao giờ, ác nghiệt mộng Dường như cũng chưa gồm ý định buông tha tôi, cơn cường bạo mộng đấy sẽ quấy rầy chúng tôi từ cực kỳ chậm rồi. Trong mơ, người nhà mặc bộ đồ quần áo black color kì cục kia đang luôn đuổi theo bên tôi, mãi đến khi bên tôi kiệt sức nhưng mà vấp ngã xuống lề mặt đường. Hắn ráng dao, ban đầu sải bước vào gần chúng tôi, tôi chưa chú ý rõ được mặt hắn, con dao trong tay hắn khiến tôi sợ hãi, tuy thế mũi dao lại chưa găm vào người nhà bên tôi, nhà bạn mặc đồ đen chỉ đứng trước mặt chúng tôi từng nhát từng nhát cứa lên các bạn người, thấy được từng giọt đã từng giọt máu của hắn rơi xuống thành viên người nhà, tôi mong mỏi hét lên mà lại yết hầu lại không phát ra bất kỳ âm lượng nào. Mãi mang lại giây khắc nhà bạn mặc đồ Black bửa xuống chúng tôi bắt đầu quan sát rõ được dáng dấp của hắn. “Không, đừng mà!” cuối cùng tôi cũng thoát khỏi cơn ác mộng đấy cơ mà tỉnh lại, bắt gặp bạn dạng thân đã ngồi bên trên giường. Mồ hôi lạnh bên trên trán chảy ra không dứt, trái tim đập càng lúc càng Cấp Tốc. Bên tôi đứng dậy, khoác bổ xung áo rồi đi ra ngoài ban công, bố rưỡi sáng, con đường vắng lặng cho yên tĩnh.. Tôi biết đêm nay tôi chưa bí quyết nào ngủ tiếp được nữa, có vẻ đứng im vì vậy cho đến khi trời sáng cũng là một loại giải thoát.
Ngày mồng một tháng năm đã đến siêu gần, bên tôi do dự cần mua món đá quý gì mang đến Tiểu Uyên mới được coi là món tiến thưởng lớn. Tiểu Uyên là thành viên gia đình của mình từ khi còn nhỏ nhắn, hai bên tôi bự lên bên nhau, cùng học tiểu học, cộng học trung học, rồi lại cùng học đại học, từng cùng thích một chàng trai, tình yêu của tôi còn quan tâm hơn cả mẹ. Tiểu Uyên chứng kiến cuộc hôn nhân ngắn ngủi của tớ, giúp chúng tôi chạy trốn khỏi Bắc Kinh, giúp tôi cất giếm gia đình, giúp bên tôi tìm được quá trình, giúp tôi… Tiểu Uyên đã giúp bên tôi cực kỳ hầu như, tôi phải báo đáp cô đó thay nào đây?
cuối thời gian tháng tư, câu hỏi tiếp giáp nhập của Quang Hoa cũng được công khai Cách nay đã lâu, Văn bác cũng trở tay chưa kịp. Bởi nên, dự án quảng cáo của bên tôi cần dừng lại chặng một tháng, Văn chưng bởi vì hy vọng khen thưởng cho việc bận rộn, chuyên cần của mình trong công việc phải chính thức quyết định đến chúng tôi phóng túng cả một tháng trời. Ở nhà nhàn rỗi, Mặc Mặc luôn ầm ĩ mè nheo mong chúng tôi dẫn chúng ra ko kể nghịch, đưa cả chị thế đi nữa, bên tôi đi chơi từ Thượng Hải mang lại Hàng Châu, tên nhóc kia ưa chuộng to khiếp, còn tôi thì khi nào cũng nghĩ tới hôn lễ của Tiểu Uyên. Chung cục không chống chịu nổi nữa, ráng điện thoại, bấm số rồi hotline mang lại cô gái, Tiểu Uyên xinh đẹp, Tiểu Uyên lương thiện đắt tiền trong giây lát nghe được các giọng nói của tớ, đang nghẹn ngào nói đúng một câu: “Lục Tịch, cậu nhất định yêu cầu trở về, đừng để chỉ một sự nuối tiếc nào có tuổi thọ trong tình cảm của gia đình bạn.” lời nói đấy khiến bên tôi bắt buộc kìm nén nỗi nhớ thương trong lòng nữa. Đúng cầm cố, bao hàm chuyện chẳng thể nào trốn tránh, cũng đã tới lúc đề xuất chống chọi với rồi.
Mặc Mặc hỏi bởi sao bỗng nhiên lại đi Bắc Kinh, chúng tôi bảo có chúng đi Bắc Kinh gặp gỡ các bạn. Bằng máy cất cánh, Mặc Mặc đang siêu im lặng, phân vân chúng đang nghĩ hầu hết người trong gia đình chưa một lần chạm chán là phải làm gì nhỉ. Chị cố đi Tô Châu thăm tổ ấm cho nên không cùng đi mang chúng tôi được. Máy bay càng ngày càng mang đến gần Bắc Kinh, lòng tôi cũng càng ngày càng sợ hãi, lúc máy cất cánh hạ cánh, mặt bên tôi tái nhợt, Mặc Mặc to gan cầm lấy tay bên tôi, một đứa trẻ bố tuổi sao lại có công sức mập cũng như thế?
Trong sân bay đã ồn ào cũng như xưa, lần này trở về chúng tôi không báo mang lại ai cả, chỉ ước ao lặng lẽ tham dự hôn lễ của Tiểu Uyên thấy được ba má đã lành mạnh, sau đó lại lặng lẽ âm thầm quay về Thâm Quyến. Ba má không phải biết tới sự có tuổi đời của Mặc Mặc, lần này tôi cũng chưa gồm dũng khí đi gặp bọn họ cũng như cương trực bằng lòng chuyện này.
Bắc Kinh cuối thời điểm tháng tứ, thời tiết chất lượng không quá tồi, từ lúc xuống máy cất cánh Mặc Mặc hình như vui hơn, kéo tay tôi hỏi điều này cái nọ. Hầu hết ánh mắt tò mò xung quanh mọi đổ về phía mẹ nhỏ tôi, một người thân thiếu phụ xinh đẹp trầm tĩnh, một cậu đàn ông hoạt bát dễ thương. Bên tôi biết, bên tôi mang lại đâu Có thể chú ý sự lưu ý của bệnh nhân khác.
lúc này rất khó call taxi, tôi sẽ đứng chờ ở lề đường, giống hệt cũng như lâu năm Trước khi bên tôi mong chờ trong đại sảnh sân bay, đông đảo ảnh cộng tập trung ở một vị trí. “Mẹ, Lục Tịch.” Mặc Mặc bất mãn nhìn tôi, trên khuôn mặt nhỏ bé phảng phất vài nét oan ức, có lẽ rằng vì ngày nay tôi thất thần quá các nhưng chưa nhắm thằng nhóc này. Lúc Mặc Mặc giận dỗi chúng đã Gọi tôi là Lục Tịch.
Một loại Mercedes màu Bạc Bẽo đỗ xịch lại gần nơi bên tôi, bạn lái xe nhìn qua có lẽ còn trẻ tuổi, anh ta xuống xe, tiến lại gần phía tôi cũng như Mặc Mặc, quan sát châm bẩm bên tôi hơn mười giây, sau đó tiến bộ nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau chỗ nào rồi nhỉ?” gia đình bạn Đấng mày râu bước đầu nói, lời dẫn dắt của anh ý ta chắc chắn không được khéo léo cho lắm.
>> xem thêm các mục truyện Ngôn tình ngược
“Chắc chắn chẳng phải, con tôi new tới Bắc Kinh lần bước đầu.” bên tôi kéo Mặc Mặc ra phía trước làm cho lá chắn, bóng đèn nhỏ dại này chắc chắn hết sức hữu dụng, đập ruồi đập muỗi hầu hết hầu như chưa nên chúng tôi nhúng tay vào.
“Chú ơi, ba cháu đi mua nước uống rồi, lát nữa là trở về ngay, nếu tía con cháu mà lại bắt gặp cháu sẽ trò chuyện với người trong gia đình lạ đang tét vào mông con cháu đó!” Mặc Mặc nói dứt còn tiện tay minh họa bằng phương pháp sờ sờ mẫu PP bé dại xinh tươi của chính bản thân nó. (PP: chiếc mông)
người nọ khôn cùng thức thời liền rời đi còn chúng tôi thì cảm nhận lời trách móc khẽ khàng của Mặc Mặc: “Sao bao giờ bà bầu cũng giở trò này?”
“Phần thưởng là KFC, ráng nào?” chúng tôi trước giờ luôn lợi dụng được tính ham nạp năng lượng của tên nhóc này. Quả nhiên Mặc Mặc lại trở thành vui vẻ: “Hai lần nhé?” tôi khẽ cắm môi, hai lần thì hai lần, tên quỷ nhỏ dại này càng lúc càng tinh ranh, khả năng “thừa nước đục thả câu” càng lúc càng được phát huy.
Lúc Tiểu Uyên thấy được tôi cũng như Mặc Mặc, cô bé nửa ngày trời chưa có phản ứng gì, sờ sờ bên tôi, cắm lên cánh tay chúng tôi, dương nanh múa vuốt ủ ấp Mặc Mặc lên xoay vài vòng. Đến giờ chúng tôi mới biết mọi người khi quá vui mừng cũng có thể trở nên điên cuồng. Bác mẹ của Tiểu Uyên chính là chú Hạ cũng như dì Trình, hai người bọn họ khi thấy được tôi cũng rất là ngạc nhiên nhưng dưới cái ra hiệu của Tiểu Uyên, bọn họ cũng không hỏi quá nhiều về tôi, chỉ nói “Về là tốt rồi! Về là tốt rồi!”
****
ngôi nhà ở Bắc Kinh của ba má chúng tôi nằm chống chọi với mang căn nhà Tiểu Uyên, lúc này đã cho một đôi thê thiếp ông chồng trẻ từ nơi khác đến thuê, mấy năm nay rất nhiều nhờ chú Hạ canh dữ giùm. Bên tôi vẫn đặt căn phòng khách sạn Hữu Nghị, Mặc Mặc vẫn ngủ say ngày trước. Nhưng chúng tôi mãi đã cấp thiết ngủ nổi cho nên công bố quyết định đi ra bên cạnh bách bộ.
Đêm khôn xiết đẹp, tôi bật dậy khỏi cửa liền đi về phía bên trái, chủ yếu là muốn xem mặt đường vành đai bố còn đông xe cộ cũng như trước đây chưa. Băng qua cầu tư Thông đó chính là trường ĐH Nhân Dân China, tôi và Tiểu Uyên sẽ học tứ năm ĐH ở giai đoạn này, nơi này đã từng chứng kiến tôi vui mỉm cười, chúng tôi bào chữa lộn cũng như cả tuổi thanh xuân của tôi. Rốt cuộc chúng tôi lại không băng qua cầu, đi được nửa con đường rồi quay lại.
“Lục Tịch!” Văn bác đột nhiên đứng ở cửa khách sạn. Anh đang cứ giữ nguyên tư cụ, dựa thành viên gia đình vào xe, Trong khi anh đã đứng ở ấy vô cùng chậm rồi.
“Sao lại trở về bất ngờ đột ngột thế?”Mỗi lần thấy Văn bác bỏ tôi phần đông cảm giác vô cùng gần gũi, rất thoải mái.
“Hôn lễ của em gái thành viên gia đình giống như chưa về tham dự sao?” Anh mỉm cười, dáng vẻ tươi mỉm cười của anh ấy cực kì mê hoặc. Nếu như không yêu cầu chúng tôi đang quen biết anh cách đây không lâu thì bảo đảm đã biết thành lạc trong nụ cười cợt đầm ấm của anh ấy rồi.
“Nghe nói em đang về, muốn mang lại xem, bất ngờ lại chạm mặt ở đây.” Anh chỉ chỉ vào cửa ngõ khách sạn.
“Đi tản bộ thôi.” bên tôi chưa mong nói mang anh là bên tôi không ngủ được.
Văn bác dừng lại trước mặt tôi, khung hình to lớn vừa căn vặn hạn chế tôi, ánh mắt lạnh lẽo khác thường, anh cần đến hai tay ôm lấy vai bên tôi, chậm rãi mở miệng: “Tiểu Tịch, chỉ mong sao lần trở về này có vẻ khiến em hạ quyết trung tâm, anh chắc chắn mong chờ giải đáp của em.”
>> tìm hiểu thêm phân mục truyện Cưới trước yêu sau